Published using Google Docs
2 Nguyên Tắc Của Cải.doc
Updated automatically every 5 minutes

Nguyên Tắc Của Cải

  VUI MỪNG BAN CHO

    Jerry Caven có một nhà hàng dây chuyền thành công, hai ngân hàng, một trang trại, một nông trại và nhiều công ty bất động sản. Bây giờ, ở tuổi năm mươi chín, Jerry đang tìm kiếm một ngôi nhà đẹp bên sông để về hưu. Nhưng Chủ có những kế hoạch khác.

Jerry nói: “Đức Chúa Trời dẫn dắt chúng tôi đầu tư tiền và thời gian ở hải ngoại, thật là phấn khởi. Trước đây, chúng tôi chỉ dâng số tiền không đáng kể. Bây giờ, chúng tôi đầu tư số tiền lớn vào việc truyền giáo. Chúng tôi thường đi Ấn độ.”  

Điều gì đã thay đổi thái độ dâng hiến của gia đình Caven?

Jerry giải thích: “Đó là nhận biết quyền sở hữu của Đức Chúa trời. Một khi chúng tôi hiểu rằng chúng tôi dâng tiền của Đức Chúa Trời để làm công việc Ngài, chúng tôi tìm được bình an và vui mừng mà trước đây chúng tôi chưa bao giờ có khi chúng tôi còn nghĩ tiền là của chúng tôi!”

Một lần nọ, có một gã giận phát điên cưỡi ngựa đến bên John Wesley, la lớn: “Ong Wesley, có việc kinh khủng đã xảy ra! Nhà ông bị cháy tàn rồi!”

Wesley cân nhắc tin hung, rồi thản nhiên trả lời: “Không, nhà của Chúa bị cháy tàn. Điều đó có nghĩa là trách nhiệm cho tôi nhẹ hơn.”

Sự phản ứng của Wesly không phải từ chối, nhưng đó là lời xác định can đảm một thực tế - Đức Chúa Trời là Chủ của mọi vật, và chúng ta đơn giản là những quản gia của Ngài.
Hễ khi nào chúng ta nghĩ mình là chủ, đó là một cảnh báo. Chúng ta nên nghĩ mình như những quản gia, những người quản lý đầu tư luôn luôn tìm kiếm nơi tốt nhất đầu tư tiền của Chủ mình. Sau khi mãn nhiệm chức vụ, chúng ta sẽ định giá thành qủa công việc: “Vì tất cả chúng ta sẽ đứng trứớc ngôi phán xét của Đức Chúa Trời… Vì thế, mỗi chúng ta sẽ khai trình chính mình với Đức Chúa Trời (
Rô-ma 14:1012).

Tên chúng ta có trong tài khỏan của Đức Chúa Trời. Chúng ta được truy cập không giới hạn, một đặc ân hay bị lạm dụng. Là những người quản lý tiền của Ngài, Đức Chúa Trời tin cậy chúng ta để riêng tiền lương của chúng ta. Chúng ta rút tiền qũy cần dùng từ kho báu của Ngài để trả mọi chi phí sinh hoạt của chúng ta. Một trong những quyết định thuộc linh quan trọng của chúng ta là xác định khoản tiền bao nhiêu là sống hợp lý. Bất kể khoản đó là bao - và nó sẽ thay đổi chính đáng tùy từng người - chúng ta không nên trữ hay tiêu xài số tiền dư thừa. Dù sao đi nữa, nó là của Ngài, không phải chúng ta. Và Ngài có điều muốn nói về nơi cất giữ.
Mùa Xuân nào cũng vậy, vợ tôi và tôi thường đọc nhanh hàng tá thư từ gửi từ những người trong hội thánh sắp đi truyền giáo mùa hè. Năm nay chúng tôi nhận bốn mươi lăm lời yêu cầu xin cầu nguyện và quyên góp tài chánh. Khi lúc này trong năm lại đến, tôi giống như đứa trẻ trong quầy bánh kẹo - một quầy bánh kẹo lớn bằng thế giới, lớn bằng tấm lòng của Đức Chúa Trời.

Tại sao phấn khởi như thế?

Vì chúng tôi được nghe những câu chuyện và đọc những điện thư. Chúng tôi nhìn thấy lòng sốt sắng, phát triển và tâm trí hướng thiên, và những quyền ưu tiên đã thay đổi thứ tự. Chúng tôi được mọi quyền lợi trong nhiều lĩnh vực hơn trong công việc Đức Chúa Trời trên thế giới. Chúng tôi cầu nguyện rằng những ai ra đi - cũng như những người họ đến - sẽ không bao giờ như xưa nữa. Và chúng tôi sẽ có phần trong đó!

Gần đây, tôi có tham dự một buổi gặp mặt của những người dâng hiến. Chúng tôi đi quanh phòng và thuật lại những câu chuyện của chúng tôi. Những từ như vui, vui mừng, phấn khích và tuyệt vời cứ nổi lên. Có nhiều tiếng cười to nhỏ xen lẫn với nước mắt vui mừng. Có một cặp vợ chồng thâm niên hăng say chia sẻ cách thể nào họ đã đi vòng quanh thế giới tham gia vào những chức vụ mà họ dâng hiến. Trong khi đó nhà họ tại Mỹ lại xuống cấp. Họ nói: “Con chúng tôi cứ bảo chúng tôi: Ba má nên sửa nhà lại hay mua nhà mới thôi. Ba má có đủ tiền mua nhà mới mà. Chúng tôi bảo chúng: tại sao ba má phải làm vậy? Đó không phải những gì làm ba má phấn chấn!”’

Ray Berryman, Tổng Giám Đốc Điều Hành (CEO) cho một công ty dịch vụ tầm cỡ quốc gia nói rằng anh và vợ dâng hiến ít nhất là nửa số tiền thu nhập cho công việc Đức Chúa Trời mỗi năm.

Ray nói: “Niềm vui ban cho của tôi đến từ việc phụng sự Đức Chúa Trời theo cách tôi biết Đức Chúa Trời kêu gọi tôi và nhờ nhận biết rằng những gì tôi cho có ảnh hưởng nhiều người đến Đấng Christ. Thật là phấn khởi biết rằng chúng tôi có phần trong việc truyền giáo, môn đồ hóa, giúp đỡ và nuôi người nghèo. Điều đó thật tuyệt vời và làm thành luật pháp.”
Chúng ta càng cho, chúng ta càng vui mừng trong sự ban cho - và Đức Chúa Trời càng vui thích chúng ta. Sự ban cho làm vui lòng chúng ta. Nhưng quan trọng hơn là làm hài lòng Đức Chúa Trời.

“Đức Chúa Trời yêu thích kẻ dâng của cách vui lòng” (
IICô-rinh-tô 9:7). Đây không có nghĩa chúng ta nên ban cho khi chúng ta cảm thấy vui. Cảm giác vui mừng thường đến trong và sau hành động vâng lời, không phải trước đó. Vậy, đừng đợi cho đến khi bạn cảm thấy muốn ban cho - đó có thể là chờ đợi sai! Chỉ ban cho và xem niềm vui đến sau.

Đức Chúa Trời vui thích sự vui lòng ban cho của chúng ta. Ngài muốn chúng ta tìm thấy niềm vui. Ngài thậm chí còn mệnh lệnh chúng ta vui mừng (
Phi-líp 4:4). Có mệnh lệnh nào vui mừng lớn hơn mệnh lệnh này nữa không để chúng ta vâng lời? Nhưng nếu chúng ta không ban cho, thì chúng ta bị cướp mất nguồn vui mà Đức Chúa trời bảo chúng ta tìm kiếm!

Tôi biết một người đàn ông độc thân đến với Đấng Christ ở tuổi hai mươi. Người này đọc Kinh Thánh và vô cùng phấn khích đến nỗi anh ta quyết định bán nhà mình và dâng tiền cho Đức Chúa Trời. Nhưng khi anh chia sẻ dự tính này với những người tín hữu thâm niên cao hơn trong nhóm học Kinh Thánh, thì có việc bi kịch xảy ra: Họ bàn anh thối lui.

Nếu bạn cảm thấy phải nói chuyện với một tín hữu non trẻ (kể cả con bạn) về việc dâng hiến, thì hãy giữ mình. Đừng làm buồn Thánh Linh Đức Chúa Trời và đừng cướp mất vui mừng hiện tại của người khác và phần thưởng ban cho tương lai. Tốt hơn là quan sát và học hỏi. Rồi, để tài sản của Đức Chúa Trời lên bàn và cầu hỏi Ngài điều Ngài muốn bạn ban ra.    

 

Nguyên Tắc Của Cải


Sấm Sét Và Ân Điển

Những Cơ Đốc Nhân Ma-xê-đoan hiểu niềm vui ban cho: “Đang khi họ chịu nhiều hoạn nạn thử thách, thì lòng quá vui mừng, và cơn rất nghèo khó của họ đã rải rộng ra sự dư dật của lòng rộng rãi mình” (II Cô-rinh-tô8:2).

Làm sao mà “hoạn nạn thử thách,” “lòng quá vui mừng,” “cơn rất nghèo khó” và “sự dư dật rộng rãi” tất cả đều thích hợp nhau trong một câu? Ban cho không phải là sự xa-xỉ của người giàu. Đó là một đặc ân cho người nghèo. Tôi đã khám phá rằng những Cơ Đốc Nhân nghèo khó không tìm thấy vui mừng nào lớn hơn tìm thấy trong sự ban cho.

Những người Ma-xê-đoan từ chối không để những hoàn cảnh khó khăn ngăn cản họ vui mừng: “Họ nài xin chúng tôi làm ơn cho họ có phần vào sự giùm giúp các thánh đồ” (c. 4). Họ phải nài xin như thể vì Phao-lô và những người khác bảo họ rằng cơn đói kém miễn giảm họ ban cho.Ban cho không phải là sự xa-xỉ của người giàu. Đó là một đặc ân cho người nghèo.


Những Cơ-đốc-nhân đầu tiền này nghèo hèn nhưng đưa ra mọi lý do họ có thể ban cho. Họ nài xin được đặc ân ban cho! Thật là một sự đối nghịch với chúng ta, là những người có nhiều hơn họ, nhưng lại xoay xở tìm cách đưa ra vô số lời biện minh để không ban cho!

Thật khiêm nhường khi nhận quà của những người đang gặp nhiều khó khăn hơn bạn. Tôi đã kinh nghiệm điều này trên những hành trình truyền giáo, đó là người nghèo phục vụ thức ăn ngon nhất cho những người Mỹ đến thăm viếng và phục vụ họ với những nụ cười vui mừng lớn. Họ không giả vờ vui mừng trong sự hy sinh của họ. Đây thật là một sự vui mừng thật.
Khi đền tạm xây cất, dân sự vô cùng phấn khích đến nỗi họ phải bị “kìm chế” ban ra nhiều hơn (
Xuât Ê-Díp-Tô-Ký  36:5-7). Đó là điều ban cho mang lại cho bạn.

Đa-vít nhìn những gì ông và dân sự ông dâng cho Chúa. Sự đó làm ông khiêm nhường: “Nhưng tôi là ai và dân sự tôi là gì, mà chúng tôi có sức dâng cách vui lòng như vậy? Vì mọi vật đều do nơi Chúa mà đến; và những vật chúng tôi đã dâng cho Chúa chẳng qua là đã thuộc về Chúa” (
I Sử-ký 29:14).

Bạn tôi, Dixie Fraley nói với tôi: “Chúng ta hầu như giống Đức Chúa Trời khi chúng ta ban cho.” Chăm xem Đấng Christ đủ lâu thì bạn sẽ trở thành người ban cho nhiều hơn. Ban cho lâu hơn, thì bạn sẽ trở thành giống Đấng Christ nhiều hơn.

Phao-lô nói trong
II Cô-rinh-tô 8:6 “Chúng tôi muốn anh chị em biết về ân điển mà Đức Chúa Trời đã ban cho những hội thánh Ma-xê-đoan.” Làm thế nào ân điển của Đức Chúa Trời được bày tỏ? Bằng hành động họ ban cho những Cơ đốc nhân túng thiếu. Trong câu 6, Phao-lô gọi sự ban cho của người Ma-xê-đoan để giúp đỡ những người đói kém tại Giê-ru-sa-lem là “hành động ân điển.” Từ Hy-lạp dùng để chỉ sự ban cho Cơ đốc nhân giống từ ân điển Đức Chúa Trời.

Ân điển của Đấng Christ hình thành, thúc đẩy và định hình cái nhìn ban cho của chúng ta: “Vì anh em biết ơn của Đức Chúa Jesus Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu” (c. 9).

Sự chúng ta ban cho là đáp lại ân điển Đức Chúa Trời trong cuộc sống chúng ta. Điều này không đến từ lòng vị tha của chúng ta hay lòng nhân đức chúng ta - nó nhờ công việc biến đổi của Đấng Christ trong chúng ta. An điển này là hành động; sự ban cho của chúng ta là phản ứng. Chúng ta ban cho vì Ngài trước hết đã ban cho chúng ta. Phân đoạn vĩ đại nhất về sự ban cho trong cả Kinh Thánh không kết thúc bằng “Chúc mừng sự rộng rãi của bạn,” nhưng “Tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không xiết kể!” (
II Cô-rinh-tô 9:15).

Như theo sau sét là sấm, thì theo sau ân điển là ban cho.

Khi ân điển của Đức Chúa Trời chạm đến bạn, bạn không thể không giúp đỡ mà còn đáp trả bằng sự ban cho rộng rãi. Và như những gì người Ma-xê-đoan biết: ban cho đơn giản là sự đầy tràn vui mừng.

NHỮNG LỢI TỨC BAN CHO 
Mark, một luật sư tại Kentucky, dâng nửa tiền thu nhập của anh mỗi năm.

Mark nói: “Việc tôi theo đuổi đồng tiền đẩy tôi xa Đức Chúa Trời. Nhưng từ khi tôi dâng nó cho Ngài, thì mọi thứ đã thay đổi. Thực ra, ban cho đã mang tôi lại gần Đức Chúa Trời hơn mọi thứ khác.”

Trong bộ phim Những Dũng Sĩ Lửa, Olympian Eric Liddell nói: “Tôi tin Đức Chúa Trời tạo dựng tôi vì một mục đích…và khi tôi chạy, tôi cảm nhận sự vui sướng của Ngài.” Những người đã khám phá Nguyên Tắc Của Cải sẽ chứng thực rằng: “Lúc tôi ban cho, là lúc tôi cảm nhận sự vui sướng của Ngài.”

Đã có những ngày tôi đánh mất tiêu điểm, và rồi nhu cầu nổi lên và Đức Chúa Trời dẫn tôi dâng hiến. Thình lình, tôi được rót đầy năng lực, mục đích và vui mừng. Tôi cảm nhận sự vui sướng của Đức Chúa Trời.

Đức Chúa Trời phán: “Vì ta đã ban cho người Lê-vi làm cơ nghiệp, những thuế một phần mười của dân Y-sơ-ra-ên dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va” (
Dân-số-ký18:24). Để ý dân sự dâng tiền cho Đức Chúa Trời, không phải người Lê-vi. Trông như thể dân sự dâng cho những người lãnh đạo thuộc linh của họ, nhưng thực ra họ dâng cho Đức Chúa Trời, và chính Ngài chỉ định số ngân qũy cho người Lê-vi. Những Cơ đốc nhân nên yêu thương các mục sư và nên hỗ trợ họ tài chính (Ga-la-ti 6:6), nhưng trước hết và trên hết chúng ta dâng cho Đức Chúa Trời (IICô-rinh-tô 8:5). Dâng hiến là một hành động thờ phượng trước mọi việc khác.

Ban cho làm nhảy vọt mối tương giao của chúng ta với Đức Chúa Trời. Ban cho làm mở rộng bàn tay chúng ta ra hầu cho chúng ta có thể nhận những gì Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Khi chúng ta chứng khiến sự ban cho mang lại cho người khác và cho chúng ta, thì chúng ta sẽ mở rộng bàn tay chúng ta lớn và nhanh hơn khi cơ hội khác đến.

Đức Chúa Trời phán: “Ai bưng tai không nghe tiếng kêu của người nghèo khổ, người đó cũng sẽ kêu la mà sẽ chẳng có ai đáp lại” (
Châm-ngôn 21:13). Trong Ê-sai 58:6-10, Đức Chúa Trời phán rằng chúng ta có chăm sóc người nghèo đói, túng quẩn và bị chèn ép hay không đều có ảnh hưởng trực tiếp đến sự Đức Chúa Trời sẵn lòng đáp lời cầu xin của chúng ta. Bạn có muốn lời cầu nguyện có quyền năng không? Hãy ban cho.

Có lời phán với Giô-si-a: “Người đã làm ra lẽ thẳng cho kẻ nghèo và thiếu thốn, cho nên được phước. Đức giê-hô-va phán: Như vậy há chẳng phải biết ta sao? (
Giê-rê-mi 22:16). Chăm lo người nghèo làm tuôn chảy sự nhận biết Đức Chúa Trời và kéo chúng ta gần Ngài hơn.

Hal Thomas, một thương nhân, nói với tôi: “Khi tôi ban cho, thì tôi nói: Lạy Chúa, con yêu Ngài.” Phao-lô nói với người Cô-rinh-tô về những sự ban cho tài chính của họ là “xui nhiều người càng thêm lòng tạ ơn Đức Chúa Trời” (
IICô-rinh-tô 9:12).

Một lợi tức nữa của sự ban cho là tự do. Ban cho là một vấn đề vật lý học căn bản. Vật càng lớn, thì sức mà vật nâng lên càng lớn. Chúng ta càng sở hữu nhiều chừng nào - khối vật thể càng lớn - thì chúng càng bám víu chúng ta càng nhiều, đặt chúng ta trong qũi đạo quay quanh chúng. Cuối cùng, chúng cuốn chúng ta vào như một lỗ đen.

Ban cho thay đổi tất cả. Nó bẻ gãy chúng ta khỏi qũi đạo quay quanh của cải chúng ta. Chúng ta thoát khỏi trọng lực, bước vào một qũy đạo mới xoay quanh của cải chúng ta trên trời.

Dẫu toà án phán quyết phạt chúng tôi 8.4 triệu đô-la cách đây mười một năm, chúng tôi cũng không bao giờ mất nhà. Trong khi chức vụ trả cho tôi số tiền lương tối thiểu, thì chức vụ lại sở hữu nhiều sách tôi viết. Và đột nhiên, số tiền nhuận bút tăng lên. Chức vụ của chúng tôi đã có thể ban ra 90 phần trăm tiền nhuận bút cho những tổ chức truyền giáo, cứu tế gia đình và công việc hỗ trợ đời sống. Trong ba năm cuối, bởi ân điển Đức Chúa Trời, chúng tôi đã ban ra hơn 500.000 đô-la. Đôi khi tôi nghĩ Đức Chúa Trời bán sách chỉ để gây quỹ cho những chức vụ xứng hợp với lòng Ngài!

Đêm đến, tôi đi ngủ nhưng không cảm thấy mình đã “hy sinh” số tiền đó. Tôi lên giường và cảm nhận vui mừng vì không có gì giống như ban cho. Đối với tôi, cảm giác duy nhất có thể so sánh với sự ban cho là sự vui mừng dẫn một người đến Đấng Christ.

Ban cho rót vào đời sống sự vui mừng. Nó thêm chiều kích đời đời vào một ngày thậm chí bình thường nhất. Đây chỉ là một lý do bạn không thể trả đủ cho tôi dâng hiến.Bạn không thể trả đủ cho tôi dâng hiến Nhưng đợi đã - ban cho còn lớn hơn nữa. Vui mừng hiện tại của chúng ta không phải là phần tốt nhất của Nguyên Tắc Của Cải. 

Nguyên Tắc Của Cải

Chăm Sự Đời Đời

“Vì Con người sẽ ngự trong sự vinh hiển của Cha mình mà giáng xuống cùng các thiên sứ, lúc đó, Ngài sẽ thưởng cho từng người, tùy việc họ làm. ”Ma-thi-ơ 16:27 


Đường phố Cairo nóng và phủ đầy bụi. Pat và Rakel Thurman đưa chúng tôi xuống một lối nhỏ. Chúng tôi lái xe băng qua một biển báo bằng tiếng Á-rập đến một cánh cổng mở ra một bãi đất cỏ. Đó là một nghĩa trang dành cho những giáo sĩ Mỹ.

Khi gia đình và tôi theo Pat, anh chỉ tay về phía một bia mộ ghi: “William Border, 1887 - 1913.”Border, một sinh viên tốt nghiệp trường Yale và người sở hữu một gia sản lớn, từ bỏ một đời sống sung sướng để mang tin lành đến những người Hồi Giáo. Ngay cả từ chối mua cho mình một chiếc xe hơi, Borden hiến tặng hàng trăm ngàn đô-la cho các tổ chức truyền giáo. Sau chỉ bốn tháng hầu việc nhiệt quyết tại Ai-cập, anh bị nhiễm bệnh sưng cột sống và ra đi ở tuổi hai mươi lăm

Tôi phủi hết lớp bụi trên dòng chữ khắc ở mộ Borden. Sau khi mô tả tình yêu và sự hy sinh của anh cho vương quốc Đức Chúa Trời và người Hồi Giáo, dòng chữ kết thúc bằng một câu mà tôi không sao quên được: “Ngoài đức tin trong Đấng Christ, không có lời giải thích nào xứng cho một cuộc đời như thế.”

Từ mộ Borden, gia đình Thurmans đưa chúng tôi đến Bảo Tàng Quốc Gia Ai-cập. Hiện vật của Vua Tut làm tâm trí bối rối

Tutankhanmen, vị vua trẻ, chỉ mười bảy tuổi lúc băng hà. Vua được chôn cất với những dũng sĩ bằng vàng ròng và hàng ngàn cổ vật bằng vàng. Người ta tìm thấy quan tài bằng vàng của vua trong những lăng tẩm bằng vàng được che bọc bởi những lăng tẩm bằng vàng khác. Nơi chôn cất đầy dẫy hàng tấn vàng.

Người Ai-cập tin vào sự sống sau khi chết - một sự sống mà họ có thể đem theo những của cải thuộc về đất. Nhưng hết thảy của cải để dành cho Vua Tut tận hưởng đời đời vẫn nằm ngay chỗ đó cho đến năm 1922 khi Howard Carter phát hiện nơi chôn cất vua. Không một ai chạm đến chúng hơn ba ngàn năm.

Tôi sững sờ bởi sự tương phản giữa những ngôi mộ này. Mộ của Borden thì tối tăm, đầy bụi bẩn và khuất trong một lối nhỏ phía sau một con phố xả đầy rác. Lăng tẩm của Tutankamen thì lại lấp lánh với vô số của cải. Nhưng, hai người trẻ này bây giờ đang ở đâu? Một người, sống trong sự giàu có xa hoa và tự xưng là vua, lại ở trong sự khổ đau đời đời không có Đấng Christ. Một người, sống một cuộc đời khiêm tốn trên đất phụng sự một vị Vua chân thật, đang hưởng phần thưởng đời đời của mình trong sự hiện diện của Chúa mình.

Đời sống của vua Tut là một bi kịch vì một sự thật kinh hoàng phát hiện quá trễ, đó là ông không thể mang của cải theo mình. Đời sống của William Borden là khải hoàn. Tại sao? Vì ông gửi của cải mình đi trước thay vì bỏ chúng lại đằng sau.

PHẦN THƯỞNG ĐỜI ĐỜI 

Nếu bạn hình dung thiên đàng là một nơi mà bạn sẽ gảy đàn trong sự buồn thảm khôn nguôi, thì chắc bạn kinh sợ nó. Nhưng nếu bạn tin Thánh Kinh, bạn sẽ tràn đầy vui mừng và phấn khích khi tưởng đến quê hương trên trời của mình. Như tôi đã từng viết trong những sách khác, thiên đàng là một nơi yên nghĩ và nhẹ nhàng khỏi những gánh nặng tội lỗi và khổ đau; nhưng đó cũng là một nơi học hỏi, hoạt động, bày tỏ nghệ thuật, khai thác, khám phá, bày tỏ tình đồng bạn và hầu việc.

Một số người trong chúng ta sẽ cai trị với Đấng Christ (
Khải-huyền 20:6). Những đầy tớ ngay lành sẽ được giao “quản lý nhiều thứ” (Ma-thi-ơ 25:2113). Đấng Christ sẽ trao cho một số người theo Ngài quyền lãnh đạo trên nhiều thành, theo lượng phụng sự của họ trên đất (Lu-ca 19:12-19). Thánh Kinh nói đến năm mão triều thiên khác nhau, muốn nói đến những địa vị lãnh đạo. Chúng ta ngay cả ra lệnh thiên sứ (ICô-rinh-tô 6:3).

Chúng ta được ban cho những phần thưởng đời đời này vì làm những việc lành (
Êphêsô 6:8; Rôma 2:610), nhịn nhục dưới sự bách hại (Lu-ca 6:22-23), bày tỏ lòng trắc ẩn với người túng thiếu (Lu-ca 14:13-14), và đối đãi tử tế với kẻ thù mình (Lu-ca 6:35).

Đức Chúa Trời cũng tặng chúng ta những phần thưởng vì sự ban cho rộng lượng: “Hãy đi, bán hết gia tài của ngươi và cho người nghèo, thì ngươi sẽ có của cải trên trời” (
Mathiơ 19:21).

Chúa Jesus ghi lại những hành động tốt bụng nhỏ nhất của chúng ta: “Ai sẽ cho một người trong bọn nhỏ nầy chỉ uống một chén nước lạnh, vì người nhỏ đó là môn đồ ta, quả thật, ta nói cùng các ngươi, kẻ ấy sẽ chẳng mất phần thưởng của mình đâu” (
Mathiơ 10:42).Chúa Jesus ghi lại hững hành động tốt bụng nhỏ nhất của chúng ta

Đức Chúa Trời đang lưu giữ mộ sổ ghi chép tất cả những gì chúng ta làm cho Ngài, kể cả việc dâng hiến của chúng ta: “Một sách để ghi nhớ được chép trước mặt Ngài cho những kẻ kính sợ Đức Giê-hô-va và tưởng đến danh Ngài” (
Mathiơ 3:16).

Hãy hình dung một thơ ký trên trời đang ghi chép mỗi một sự ban cho của bạn vào sách đó. Chiếc xe đạp bạn tặng cho chú bé hàng xóm, sách cho tù nhân, ngân phiếu hằng tháng cho nhà thờ, giáo sĩ và trung tâm chăm sóc thai phụ - tất cả đều được ghi chép lại. Sách làm ra để đọc cho người ta nghe. Tôi mong đợi nghe những câu chuyện ban cho của bạn và đáp ứng nhu cầu của nhiều người, là những người được đụng chạm nhờ sự ban cho.

Chúa Jesus phán: “Nếu các ngươi không trung tín về của bất nghĩa, có ai đem của thật giao cho các ngươi? Nếu các ngươi không trung tín về của người khác, thì ai sẽ cho các ngươi được của riêng mình?” (
Luca 16:11-12). Nếu bạn trung tín coi giữ tiền của Ngài, Đấng Christ sẽ ban cho bạn sự giàu có thật - sự giàu có đời đời.

Vì bám víu những gì không thuộc chúng ta, chúng ta lãng quên cơ hội để được ban cho quyền sở hữu trên trời. Nhưng nhờ phân phát tài sản của Đức Chúa Trời trên đất, chúng ta sẽ trở thành những người sở hữu tài sản trên trời!

Việc ban cho hiện tại của bạn sẽ đem lại nhiều lợi tức trên trời. Sau khi nói về ước muốn của người đầy tớ gian ác dùng tài sản thuộc về đất để “được tiếp đón vào nhà” (
Luca 16:4), Chúa Jesus dùng “của cải thế gian” (tài nguyên thuộc về đất) nói với môn đồ Ngài để “được bạn” (bằng cách tạo ra một sự khác biệt trong đời sống của họ trên đất). Lý do? “Để mà khi đời sống qua đi, (khi sự sống trên đất kết thúc) bạn sẽ được chào đón vào sự cư ngụ đời đời” (c. 9).

“Bạn” của chúng ta trên trời sẽ là những người mà đời sống họ chúng ta đã đụng chạm đến trên đất, là những người sẽ có “nhà đời đời” riêng mình.
16:9 dường như nói nhà đời đời của những người bạn chúng ta là những nơi chúng ta có thể ở và thông công khi chúng ta đi dạo trong thiên quốc. Tiền chúng ta cho để giúp đỡ những người khác trên đất sẽ mở ra những cánh cửa thông công với họ trên trời. Đó là điều chúng ta lấy làm phấn khích!

John Bunyan viết cuốn Pilgrim’s Progress trong một nhà tù Anh quốc, nói: Bất cứ điều gì bạn làm cho Ngài, nếu làm theo Lời, thì được chất thành đống của cải cho bạn trong tủ và lương để mang ra thưởng cho bạn trước mặt loài người và thiên sứ khi bạn bước vào sự an ủi đời đời.
Đây có phải là khái niệm thánh kinh? Chắc chắn. Phao-lô nói về sự ban cho tài chính của những người Phi-líp và cắt nghĩa: “Ấy không phải tôi cầu lễ vật, nhưng cầu sự kết qủa nhiều bởi lễ vật đến cho anh em.” (
Phi-lip 4:17). Đức Chúa Trời để tài khoản mở cho chúng ta trên trời và mọi của dâng chúng ta ban cho vì vinh hiển Ngài là tiền gửi vào tài khoản đó. Không chỉ Đức Chúa Trời, không chỉ những người khác, mà còn có chúng ta là những người thừa hưởng đời đời sự ban cho của chúng ta. (Bạn đã và đang gửi tiền tiết kiệm chưa?)

Nhưng có sai không khi được phần thưởng thôi thúc sao? Không, không phải. Nếu sai, Đấng Christ hẳn không trình nó cho chúng ta như một động cơ. Phần thưởng là ý của Ngài, không phải chúng ta.

Thói quen chúng ta là cho người nào trả lại chúng ta. Nhưng Chúa Jesus bảo chúng ta cho “người nghèo khó, tàn tật, qùe, đui…, thì ngươi sẽ được phước, vì họ không có thể trả lại cho ngươi; đến kỳ người công bình sống lại, ngươi sẽ được trả.” (
Lu-ca 14:12-14). Nếu chúng ta cho những người không có khả năng thưởng lại chúng ta, Đấng Christ bảo đảm Ngài sẽ đích thân thưởng chúng ta trên trời.

Ban cho là một đòn bẩy đặt trên trục thế gian này, cho phép chúng ta dời núi trong thế giới đến. Vì chúng ta cho, sự đời đời sẽ khác - vì người khác và chúng ta..

 

 

Nguyên Tắc Của Cải

Chăm Sự Đời Đời 3.2

Một Tấm Lòng Đặt Không Đúng Chổ 
Bạn có từng nghe Ray Boltz hát bài “Cảm Ơn (vì Ban cho Chúa) chưa? Bài hát đó phác họa chúng ta gặp những người trên trời và họ giải thích cách thể nào sự ban cho của chúng ta thay đổi đời sống họ. Hoặc chúng ta là giáo viên trường Chúa Nhật của họ hoặc chúng ta là những người dâng hiến, thì những người nầy một ngày nào đó sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với chúng ta vì chúng ta ban cho.

Đức Chúa Trời hứa ban những phần thưởng thiên đàng rộng rãi ở Trời Mới Đất Mới nguy nga tráng lệ, không còn dưới sự rủa sả và không còn đau khổ nữa (Khải-huyền 21:1-6). Chúng ta sẽ ở với người mà vì người đó chúng ta được dựng nên trong một nơi tạo dựng cho chúng ta.
Tuy nhiên, nhiều Cơ đốc nhân sợ ý tưởng lìa bỏ đời nầy.

Tại sao? Vì có quá nhiều người tích lũy của cải trên đất, không phải trên trời. Mỗi ngày mang chúng ta gần hơn với sự chết. Nếu của cải của bạn trên đất, nghĩa là mỗi ngày bạn gần hơn với việc bạn mất trắng của cải.
Nhiều Cơ đốc nhân kinh sợ ý tưởng lià bỏ đời nầy
John Wesley đi xem một cơ ngơi rộng lớn với một chủ điền kiêu hãnh. Họ cưỡi ngựa nhiều tiếng đồng hồ mà chỉ đi được một phần đất của chủ điền. Cuối ngày, họ ngồi dùng bữa chiều. Người chủ điền hăng hái hỏi: “Thưa ông Wesley, thế ông nghĩ gì?”

Wesley đáp lời: “Tôi nghĩ sẽ có lúc ông khó từ bỏ tất cả những thứ nầy.”

Mới đây tôi có nói chuyện với Laverne, một phụ nữ bị bệnh ung thư nan y. Bà ta khóc - không phải vì bà sẽ chết, nhưng vì tôi xin bà nói về sự ban cho. Bà nói trong nước mắt: “Ban cho làm tan chảy tôi. Nó làm tôi sung sướng khi biết rằng Đức Chúa Trời đã chọn tôi ban cho. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thấy Ngài mặt đối mặt. Tôi chỉ muốn Ngài nói: “Hỡi đầy tớ ngay lành và trung thành ta, tốt lắm.”
Đột nhiên, Laverne cười nói. “Tôi muốn nói: Có điều nào khác quan trọng hơn. Tại sao tôi lại quan tâm đến những việc khác?”

Lòng Laverne hướng đến của cải thiên đàng. Vì bà đang tích lũy của cải trên trời, mỗi ngày đưa bà gần hơn với những của cải nầy.

Chúa Jesus phán: “Của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó” (
Ma-thi-ơ 6:21). Đó là chìa khóa thứ hai mở ra Nguyên Tắc Của Cải.


CHÌA KHÓA NGUYÊN TẮC CỦA CẢI 2
Lòng tôi luôn ở nơi để tiền của Đức Chúa ở đâu.
Nói rằng lòng chúng ta theo của cải chúng ta, Chúa Jesus đang phán: “Hãy chỉ cho ta xem sổ ngân phiếu của ngươi, VISA và những biên lai của ngươi, thì ta sẽ cho ngươi biết lòng ngươi ở đâu.”
Giả sử bạn mua cổ phần công ty xe hơi General Motors. Điều gì xảy ra? Ngay lập tức bạn có lãi trong GM. Bạn kiểm tra những trang tài chính. Bạn tìm thấy mục báo về GM và đọc từng chữ một, mặc dầu một tháng trước đây có lẽ bạn đã bỏ qua không đụng gì tới nó.

Giả sử bạn đang dâng hiến giúp đỡ trẻ em Châu Phi mắc bệnh AIDS. Khi nhìn thấy mục báo về chủ đề này, bạn sẽ bị cuốn hút. Nếu bạn đang gửi tiền để mở hội thánh tại An độ và một cơn động đất đụng đến An độ, thì bạn sẽ xem tin tức và sốt sắng cầu nguyện.
Như kim chỉ nam dịch theo hướng Bắc thể nào, thì lòng của bạn dịch theo của cải thể ấy. Tiền cầm lái; lòng hướng theo.
Tôi từng nghe nhiều người nói: “Tôi muốn có tấm lòng truyền giáo nhiều hơn.” Tôi luôn đáp lại: “Chúa Jesus cho bạn biết chính xác cách thể nào nhận nó. Hãy dâng tiền cho việc truyền giáo - cho hội thánh và cho người nghèo - thì lòng bạn sẽ hướng theo.”
Như kim chỉ nam dịch theo hướng Bắc thể nào, thì lòng của bạn dịch theo của cải thể ấy. Bạn có ao ước chăm lo nhiều hơn về những gì đời đời? Thế thì hãy chuyển một phần tiền của bạn từ hữu hạn sang đời đời, có lẽ là cả phần tiền của bạn. Hãy xem điều gì xảy ra.

Đức Chúa Trời muốn tấm lòng bạn. Ngài không chỉ tìm kiếm những “nhà hảo tâm” cho vương quốc Ngài, là những người đứng ngoài cuộc và vô tư không màng đến tình yêu nhân loại. Ngài đang tìm kiếm những môn đồ đắm chìm trong sự nghiệp mình cống hiến. Ngài muốn những con người đầy dẫy một khải tượng về sự đời đời đến nỗi họ luôn mơ ước đầu tư tiền, thời gian và lời cầu nguyện vào nơi quan trọng hơn hết.

Dĩ nhiên, ban cho không phải là một điều hay duy nhất chúng ta có thể làm bằng tiền. Chúng ta cần chăm sóc gia đình chúng ta bằng thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại. Nhưng khi chúng ta lo đủ những nhu yếu phẩm, thì tại sao số còn lại không nên cho vào của cải trên trời?
Môi-se lìa bỏ của cải Ai-cập “vì ông trông đợi phần thưởng phía trước” (
Hê-bơ-rơ 11:26).

Ai thâu trữ của cải trên đất thì sẽ sống xa cách của cải mình. Đối với người đó, chết là sự mất mát.
Ai thâu trữ của cải trên trời thì trông đợi sự đời đời. Đối với người đó, chết là được.
Ai sống xa dần của cải mình thì có lý do tuyệt vọng. Ai sống đến dần của cải mình thì có lý do vui mừng.
Bạn đang tuyệt vọng hay vui mừng?